Tôi vừa định trả lời
- Chúng mày vẫn còn thắm thiết thế này cơ à? Thôi đừng âu yếm nhau ở đây đấy nhé! - nhóm trưởng nhóm hoạt động ngoại khoá đi tới.
Hai chúng tôi cùng nhìn trưởng nhóm cười ngượng nghịu, đi ra khỏi văn phòng khoa. Chúng tôi đứng trước cổng phòng họp, tôi đưa tay ra định nắm lấy tay cô ấy, cô ấy dường như biết, đi lên trước một bước:
- Thế tối nay anh muốn ăn gì? - cô tìm chuyện để nói.
Tôi im lặng.
Cô ấy cúi đầu:
- Em đã kể chuyện của chúng mình cho David nghe…
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
Cô vẫn cúi đầu:
- David không trách em bắt cá hai tay, chân dẫm hai thuyền, vì dù sao thì anh ấy cũng không thể ở bên em suốt… anh ấy nói: hai chúng em có thể lại bắt đầu từ đầu, coi như chưa hề có gì xảy ra - cô ấy nói, đầu óc tôi trống rỗng.
Nói xong cô ấy đi thẳng vào văn phòng.
Tôi nghĩ… tôi cứ tưởng tôi vừa gặp lại chị ấy một cách quen thuộc, và chị ấy đã quay về bên tôi… thì ra… kết cục còn đau đớn hơn.
Cô ấy hẹn tôi buổi tối ở cổng trường.
Cô ấy mặc cái áo bó sát người màu be, váy bò ngắn, áo khoác Levis màu hồng ở ngoài. Đây chính là bộ quần áo mà ngày đầu tiên quen nhau, cô ấy đã mặc…
Cô ấy lên xe, chúng tôi đi ăn Mc’Donald.
Toàn là cô ấy chủ động hỏi, tôi mới trả lời. Tôi không hề hỏi cô ấy gì cả, tôi sợ những gì tôi hỏi sẽ làm cả hai ngại ngùng nhưng thật sự, không còn nghi ngờ gì, tối nay, cô ấy trở thành cô ấy thân quen của tôi ngày xưa…Đi ra khỏi Mc’Donald.
- Em muốn đi đến một nơi - cô ấy đột ngột nắm tay tôi.
Tôi lặng cả người đi.
Lên xe, em ôm chặt tôi… tôi không hề hỏi em là đi đâu, trực giác của tôi chỉ đường cho tôi đến Kỳ Kim. Lại vẫn hành trình đó, đi đến Đại học Trung Sơn, đáp thuyền sang đảo Kỳ Kim.
Gió tháng Hai ở Kỳ Kim thổi rất mạnh, rất lạnh. Tôi cảm thấy cô ấy hơi run rẩy, tôi cởi áo khoác ra đưa cho cô ấy mặc. Lại như lần nào, bỏ giày trên bờ cát tôi do dự đưa tay ra về phía em… cô ấy nhìn tôi cười, đưa tay cho tôi, chúng tôi dắt nhau đi bên bờ cát mênh mang… hai người ôm chặt nhau, đứng trước biển.
Tôi không thể hiểu được, thế rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
- Em rất nhớ anh… - cô ấy cúi đầu thổ lộ.
- Thế vì sao khi ở Đài Bắc, em đã… - tôi nói.
- Xin lỗi, đó không phải là em cố ý, khi đó em còn đang lựa chọn... - cô ấy nhìn tôi nói.
Bãi cát đầy ắp kỷ niệm của hai chúng tôi.
Bãi cát lần đầu quen nhau.
Bãi cát cùng nhau qua năm mới.
Bãi cát lần cuối cùng chia tay.
- Xin lỗi, em không cố ý làm thế, chỉ là vì khi đó, em vẫn còn đang lựa chọn.
Lựa chọn? Trời ơi, chẳng lẽ cái ngày ở Đài Bắc đó, em vẫn còn chờ tín hiệu từ phía tôi hay sao?
Mà lúc đó tôi lại đã nói ra những lời….
"…Thật sao? Thế thì chúc mừng em nhé… Vì cuối cùng em đã chờ được anh ấy trở về!"
"Tất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui thôi".
Tại sao tôi lại ngu ngốc như thế? Vì sao tôi không phát hiện ra những gì nằm sâu trong tim em?
- Bây giờ anh còn kịp không… Anh không bao giờ muốn chia tay em - Tôi nhìn em, nắm thật chặt bàn tay em.
khóc, tim tôi tan nát.
- Ngày xưa em cứ nghĩ em sẽ chờ được David quay trở về, rồi theo thời gian và xa cách, càng ngày…
Rồi em đã quen với tâm trạng chờ mong mỗi năm một lần gặp mặt người yêu…
Rồi chỉ cần lâu lâu có một tin nhắn nhỏ, cũng đủ để em sưởi ấm tình yêu và duy trì sự chờ đợi.
Vậy mà sau đó, chỉ vì khoảng cách xa xôi, em yêu người con trai khác, rồi sau đó nếu phải xa người yêu mới, rất xa, thì có lẽ em sẽ lại yêu sang một người con trai khác nữa… em căm ghét chính con người em như thế này… - cô ấy nức nở.
- Thế thì em và anh đừng ở xa nhau nữa! Chúng ta có thể không để cho người ta yêu ở xa ta nữa! Ta sẽ mãi mãi ở gần bên nhau là được rồi! - Tôi van xin.
- Thế thì anh hãy nói cho em biết, khi em ở Đài Bắc nghỉ đông, vì sao anh không chịu đi tìm gặp em? Vì sao anh để cho đến khi nỗi buồn của em bị nhạt đi rồi thì anh mới xuất hiện? Vì sao trước mặt em, anh chưa bao giờ chịu níu kéo em? - Cô ấy nói.
Tôi đau lòng quá, phải vì tôi đã do dự lầm, giải mã nhầm những bí ẩn trong tim cô ấy…
Khi đó tôi chỉ lựa chọn việc cố quên người tôi yêu đi, mà tôi không nghĩ đến cảm xúc, suy nghĩ của em.
Giờ đây tôi mới nghĩ ra, không phải là khi đó, mục đích tôi lên Đài Bắc chính là để níu kéo người tôi yêu quay lại hay sao?
Ngay trước lúc đi, thằng bạn tôi còn giáo huấn cho tôi một trận cơ mà!
Vì sao đến Đài Bắc rồi, tôi lại đã nói những gì trái với lòng mình?
- Anh không bao giờ cho em rời khỏi anh nữa! - Tôi ôm chặt lấy cô ấy.
Cô ấy khóc mãi.
Còn tôi, chỉ vì sự ngu ngốc của tôi làm cho sự thể đến nước này, rốt cuộc tôi cũng khóc!
Vào lúc đó, chiếc di động đổ chuông. Tôi lại có dự cảm không tốt.
- Anh ta à? - tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy gật đầu, đang định nghe máy.
u em nghe máy, em sẽ lại lần nữa rời khỏi anh! - Tôi giật cái máy di động từ tay cô.
Cô ấy nức nở, tôi đưa máy di động giơ lên thật cao, cho đến lúc tiếng chuông ngừng lại. Tôi đưa máy trả lại cho cô.
Tôi lại ôm cô ấy:
- Em đừng đi, em đừng bỏ đi, xin em đừng bỏ anh!
Tiếng chuông điện thoại lại reo vang!
Lần này cô ấy không nghe máy nữa… tiếng chuông im.
- Em không sao chứ? - Tôi hỏi khẽ.
Cô ấy không trả lời tôi.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa đổ vang…
Chỉ nghe thấy một tiếng Ding!!!
Cô ấy vứt chiếc máy di động vào bãi cát và ôm lấy tôi thật chặt, ôm thật chặt...
Máy di động cứ kêu chuông dai dẳng…